“Chúng tôi tôn trọng những người trực tiếp làm
ra cái thìa, cái kính vì họ có kỹ năng”. Đó là tâm sự của ông Ito
Junichi, CEO công ty World Link Japan Inc về sự khác biệt trong việc đào
tạo lao động ở Việt Nam với đất nước mặt trời mọc.
Theo như sự nhìn nhận của vị doanh nhân người
Nhật này, thì người lao động Việt Nam ngày nay thích kiếm tiền nhưng lại
không chăm chỉ.
Cùng xuất phát điểm là những đất
nước bước ra từ chiến tranh với vô vàn khó khăn trong công cuộc hàn gắn
vết thương do bom đạn, dựng xây đất nước, với những người dân cần lao,
chăm chỉ.
Ông Ito Junichi cho biết: “Khi tôi mới đến VN 20 năm trước, tôi thấy người VN cũng rất chăm chỉ như người Nhật”.
|
Ito Junichi (người Nhật, CEO Công ty World Link Japan Inc) |
Thế
nhưng chỉ sau đó ít năm: “Nhưng giờ thì tôi không còn cảm thấy điều đó
nữa. Giờ tôi thấy người VN thích kiếm tiền nhưng không còn chăm chỉ như
20 năm trước nữa.”
“Một điều có thể thấy là người
Việt Nam thường coi thường những người lao động chân tay như thợ hàn,
công nhân lao động, công nhân xí nghiệp. Nhiều người trẻ chỉ thích làm
trong những văn phòng tiện lợi, nhà có điều hòa.”
Khác
với nước Nhật: “Ở Tokyo, trường đại học nổi tiếng nhất là Đại học
Tokyo. Nhưng các sinh viên ở trường này nếu có đến làm cho công ty tàu
hỏa của thành phố thì việc đầu tiên họ phải làm là dọn dẹp nhà vệ sinh,
cắt vé. Họ phải học lao động bằng chân tay. Họ phải trải qua mọi việc từ
dưới lên trên trước khi muốn trở thành sếp. Theo tôi, việc người trẻ
không tôn trọng những người lao động chân tay là khuyết điểm rất lớn của
xã hội”.
|
Công nhân Việt Nam không thích lao động chân tay |
Trong
khi đó, ở Việt Nam người trẻ lại coi thường lao động chân tay, nhiều
công ty Nhật muốn nhân viên ra xí nghiệp chỉ dẫn cho công nhân nhưng
nhân viên trẻ VN không muốn làm việc đó. Còn người Nhật thì họ trân
trọng những người làm ra cái thìa, cái kính bởi họ có kĩ năng.
Ở
Việt Nam, giờ có nhiều người tốt nghiệp đại học, nhiều người có bằng
MBA nhưng họ chưa đụng tay làm những việc thật bao giờ cả. Họ chưa bao
giờ làm những công việc tay chân lấm láp. Những người trẻ đó chỉ học
trên giấy tờ, đọc sách nhưng họ chẳng hiểu gì thực tế cả.
Ông
CEO này kể lại: “Tôi có họp với những người làm việc trong các lĩnh vực
như chứng khoán, ngân hàng... để bàn về đầu tư một nhà máy, những người
này cần tiền để làm nhà máy nhưng họ không hiểu gì về nguyên liệu thô,
quy trình sản xuất hay thị trường... Tôi hỏi thì họ bảo “sếp tôi bảo
phải làm”. Những người như vậy, họ chỉ hiểu được phần ngọn, phần bề mặt
mà không hiểu hết mọi thứ...”
Để thấy rằng người Việt Nam chỉ thích lao động bàn giấy mà không gắn với thực tiễn, chỉ thích bề nổi mà không thấy cái bề sâu.
Thiết
nghĩ giáo dục Việt Nam nên tạo điều kiện cho những người giỏi kĩ năng.
Thay vì tạo điều kiện cho những người chỉ giỏi làm bài kiểm tra mà bỏ
quên những người không giỏi làm bài kiểm tra nhưng có kĩ năng.
An Nhiên
(tổng hợp theo TTO,VNE)