1. Chuyện anh nông dân
Có anh nông dân tên Nghèo, ông bà để lại cho 3 thửa ruộng. Mỗi năm ba vụ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sau
khi trừ tiền giống, tiền phân, tiền phơi … và không bị lũ lụt, sâu rầy
thì chỉ kiếm đủ tiền chi tiêu ăn uống. Năm ngoái xã mở đường nhựa qua
ruộng Nghèo, tiền đền bù cũng được kha khá, nhưng chỉ ăn được hơn năm
thì lại…nghèo
Một anh nông
dân khác tên Giàu, nhà cũng 3 thửa ruộng, cũng làm quần quật như anh
Nghèo. Cuối vụ đập lúa xong anh hốt trấu về om bếp, xin người ta rơm rạ
rồi bó lại thuê xe thồ đến bán cho nhà người xóm trên nuôi bò. Tối nằm
vắt tay lên trán anh chợt nghĩ, sao nông dân thì cứ phải bán thóc nhỉ?
Thế rồi anh học người ta lấy gạo làm sợi bún, đem bỏ mối ngoài thị xã.
Anh thấy hạt gạo chỉ chế biến chút thôi đã bán được giá gấp 5 lần. Thấy
Nghèo mất ruộng, Giàu cho thuê ruộng cày, mua gạo của Nghèo về làm bún
bán, không làm ruộng nữa.
2. Chuyện cô thợ dệt
Cô thợ dệt
tên Nghèo, làm công nhân trên tỉnh, một ngày đạp máy 12h, đã 4 năm nay
cô chỉ may cái túi vào áo. Vật giá leo thang, tiền lương vẫn thế, khó
sống quá, cô rủ chị em đình công đòi tăng lương, chủ bảo 4 năm cô cũng
chỉ làm được từng ấy việc, sao tôi phải tăng lương?
Một cô thợ
may khác tên Giàu, làm cùng khâu với cô Nghèo. Giàu làm được 3 tháng
biết việc rồi là xin sang tổ khác, cứ thế 2 năm sau đã thạo làm hết các
khâu. Chủ đưa cô lên làm trưởng ca, lo chỉ bảo đôn đốc chị em trong
xưởng.
Cuối năm rồi Giàu xin nghỉ về quê 3 tháng, dạy chị em
trong làng xỏ kim may áo, vay tiền mua máy rồi lên tỉnh nói với chủ “chị
giao áo cho em may, thợ em ở nhà không phải ăn cơm ở trọ nên em giao
hàng giá rẻ hơn cho chị”. Còn Nghèo đâu biết vì có những người như Giàu
mà Nghèo chả được tăng lương.
3. Chuyện anh họa sĩ
Một anh
họa sĩ tên Nghèo, làm công ở xưởng chép tranh. Nghèo khéo tay vẽ đẹp,
tranh của danh họa nào vẽ cũng giống một chín một mười. Nhưng đã sáu năm
rồi, Nghèo vẫn cứ ... chép tranh.
Còn anh họa sĩ tên Giàu, chép
tranh chả đẹp bằng Nghèo, chủ bán không được nên cho nghỉ việc. Giàu
ngẫm tranh chép cũng là đồ giả mà lại đắt, chỉ bọn trọc phú mới mua.
Giàu phóng tranh thành ảnh, lồng khung sang trọng rồi bán giá chỉ bằng
1/4 tranh của ông chủ nơi Nghèo làm việc. Thấy Giàu phất nhanh Nghèo hỏi
cách nào, Giàu bảo “tại tớ bán khung mà người thì lại mua tranh”.
Ở đời người ta thường hỏi “Làm giàu thế nào?” chứ ít ai chịu hỏi “Vì
sao tôi nghèo?”. Chính vì vậy nhiều người không bao giờ nhìn thấy những
nhược điểm của mình để tự khắc phục và cuối cùng nghèo vẫn hoàn nghèo.