Thế
nào là người có giáo dục? Nhiều khi “vô học” lại là những kẻ chữ nghĩa
đầy mình, cũng như những người nông dân ít học lại vô cùng sáng suốt và
tinh tế...Liệu người ngày xưa và ngày nay có hiểu khái niệm “con người
có giáo dục” khác nhau không, hãy xem qua câu chuyện cách đây gần một
thế kỷ rưỡi này...
Anton Chekhov (1860-1904) –nhà văn và
tác giả kịch vĩ đại người Nga-đã để lại 900 tác phẩm đủ các thể loại,
nhưng trong cuộc sống ông còn dạy chúng ta nhiều điều hơn trong các tác
phẩm của mình.
Ông
có người em ruột Nicolai là một họa sỹ đầy tài năng, nhưng tiếc thay
lại không có bản lĩnh và suốt đời say rượu. Ông rất hiểu, rất thương và
buồn cho cách người em coi thường chính khả năng trời phú của mình. Và
ông không có cách nào hơn, là viết cho Nicolai một bức thư, mà đến nay
chúng ta đọc lại cũng sẽ tìm được cho mình khá nhiều điều bổ ích...
“Matxcơva 1886
“Em
thường than thở với anh là “Người ta chẳng hiểu em!” Đến Niutơn và Gớt
còn chẳng than thở về điều đó...Người ta hiểu em rất rõ! Nếu người khác
không hiểu em, thì đó không phải lỗi của mọi người...
Là
một người thân và gần gũi với em, anh có thể khẳng định rằng anh rất
hiểu và đồng cảm với em...Anh biết tất cả mọi tính tốt của em, như năm
ngón tay của bàn tay mình vậy, đánh giá rất cao và kính nể chúng. Nếu để
chứng minh rằng anh hiểu và đánh giá cao chúng thì anh thậm chí có thể
liệt kê chúng ra đây. Theo anh thì em tốt bụng đến mức quá đà, rất rộng
lượng, dễ tính, thương người, thương yêu súc vật, không đểu giả, không
thù dai, tin người...Em gặp may hơn rất nhiều người: trời cho em tài
năng! Tài năng đặt em lên trên hàng triệu người, vì cứ hai triệu người
mới có một họa sỹ tài năng...
Anton Chekhov và người em Nicolai
Tài
năng đặt em vào một vị thế đặc biệt: em có là con cóc hay con nhện độc,
thì mọi người vẫn tôn sùng em, vì tài năng được bỏ qua, tha thứ tất cả.
Em chỉ có một điểm yếu duy nhất. Nó là nguyên lý sai lầm của em, của
nỗi khổ của em, của chứng viêm loét dạ dày của em. Đó chính là tính vô
giáo dục đến cực điểm của em! Xin tha lỗi cho anh, nhưng veritas magis
amicitiae (chân lý cao hơn tình bạn)...Bởi vì cuộc sống có những điều
kiện của nó...Muốn cảm thấy thoải mái trong môi trường trí thức, không
trở nên lạc lõng ở đó và không cảm thấy nặng nề thì cần phải được giáo
dục một cách căn bản...Tài năng đưa em vào môi trường đó, em thuộc về
đẳng cấp đó, thế nhưng...em bị lôi kéo khỏi nó, và em cứ phải tìm cách
cân bằng giữa tầng lớp văn minh và những người vis-a-vis (đối nghịch).
Dễ thấy ảnh hưởng của thói tiểu tư sản thành thị, rượu chè, bố
thí...Thật khó mà vượt qua được điều đó, quả thật rất khó!
Những người có giáo dục cần phải thỏa mãn những điều kiện sau:
- Họ
trân trọng cá tính con người, vì vậy luôn độ lượng, nhẹ nhàng, lịch
thiệp, nhường nhịn... Họ không nổi đóa lên vì một cái búa hay chiếc tẩy
bị mất; sống với ai họ chẳng lấy đó là sự làm ơn, còn khi ra đi không
nói rằng: tôi không thể sống với cô (anh) được! Họ bỏ qua những chuyện
ầm ĩ, lúc lạnh lùng, miếng thịt rán quá lửa, những câu châm chọc, sự có
mặt của người lạ trong căn nhà mình...
- Họ
có lòng trắc ẩn không chỉ với những người ăn mày hay những con mèo. Tâm
hồn họ đau đáu cả với những điều mắt thường không trông thấy được...
- Họ tôn trọng tài sản của người khác, và vì vậy luôn trả hết các khoản nợ.
- Họ
trung thực và sợ sự dối trá như sợ lửa. Họ không nói sai cả trong những
điều vặt vãnh. Nói dối là xúc phạm người nghe và hạ thấp người nói
trong con mắt người nghe. Họ không phô trương, hành xử ở nơi công cộng
cũng như ở nhà, không phỉnh phờ lớp người trẻ tuổi... Họ không ba hoa,
không giãi bày tâm sự những khi không được hỏi đến. Vì tôn trọng những
lỗ tai người khác, họ thường im lặng.
- Họ
không tự hủy diệt mình với mục đích để gợi dậy nơi kẻ khác sự thương
cảm và giúp đỡ. Họ không khơi gợi lòng trắc ẩn của người khác để nhận
lại sự cảm thông và chăm sóc. Họ chẳng nói: Người ta không hiểu tôi!...
- Họ
không phù phiếm. Họ chẳng quan tâm đến những trò hư vinh, như việc quen
biết các nhân vật danh tiếng, lời thán phục của đám người gặp ở salon,
sự nổi tiếng nơi quán rượu...
- Nếu họ có tài năng, thì họ biết trân trọng nó. Vì nó, họ hi sinh thời gian, đàn bà, rượu chè, những việc lăng nhăng...
- Họ
phát triển nơi mình khả năng thẩm mĩ. Họ không thể mặc nguyên áo quần
mà ngủ, không thể nhìn thấy những khe nứt đầy rệp trên tường, hít thở
không khí nặng mùi, bước trên sàn nhà toàn vết nhổ, ăn uống ngay từ trên
bếp dầu. Họ cố gắng có thể chế ngự và hoàn thiện bản năng tính dục.
Những người có giáo dục trong vấn đề này không nặng về bếp núc. Họ cần ở
đàn bà không phải chuyện giường chiếu, không phải mồ hôi ngựa, không
phải đầu óc thể hiện khả năng gạt gẫm giả vờ có thai và nói dối không
biết mệt... Họ, đặc biệt là những họa sĩ, cần sự tươi mới, tao nhã, tính
người. Họ không tham lam bạ đâu uống đấy, không đánh hơi các loại tủ,
vì họ biết rằng họ không phải là những con heo. Họ chỉ uống những khi
rảnh rỗi, gặp dịp… Bởi vì họ cần mens sana in corpore sano (một tâm hồn lành mạnh trong một cơ thể khỏe mạnh).
Để
giáo dục bản thân và không đứng thấp hơn môi trường xung quanh...cần
phải làm việc cả sáng cả chiều, đọc luôn luôn, lòng hiếu học, lý
trí...Từng giờ khắc đều quý...Em hãy đến đây, đập vỡ cái bình rượu vođka
ấy đi, nằm xuống và đọc, hãy đọc chẳng hạn Turgeniev, tác giả mà em còn
chưa đọc ấy...!”
P.S. Nhà văn Chekhov còn là một
bác sỹ tâm lý giỏi, thế nên ông là hình mẫu của việc “nói được-làm
được”. Cũng như đa số các nhà văn, nhà thơ kinh điển của Nga (hình như
có một “truyền thống” như vậy) ngoài vợ ra ông còn có hàng chục nhân
tình và luôn tìm được cách thoát ra khỏi họ mà không quá làm họ tổn
thương. Ông cũng rời khỏi cõi đời theo một cách rất “có giáo dục” và
phải nói là rất ngoạn mục. Bị lao phổi đã lâu, khi đang nghỉ dưỡng ở
Đức, thấy mệt lúc nửa đêm, lần đầu tiên ông cho mời bác sỹ tới khám. Khi
bác sỹ tới rồi, ông gọi một chai sâm-panh, rót đầy một cốc, sau đó nói
“Tôi chết đây” bằng tiếng Đức và tiếng Nga. Thế rồi ông uống hết cốc
rượu, cười bằng nụ cười luôn quyến rũ của mình, chỉ nói thêm “Tôi lâu
lắm chưa uống sâm-panh...”, nằm xuống giường và ra đi mãi mãi!
Đọc lại, để tự răn mình...